Skip to main content

Bốn đáy vực đầu tiên - Nietzsche (Trích dẫn)


Đáy vực thứ nhất: “Chúa đã chết”.

Không chỉ là Chúa của tôn giáo. Mà là toàn bộ ý niệm về một Chân lý tuyệt đối, một ý nghĩa vũ trụ có sẵn, một trật tự đạo đức phổ quát, khách quan.

Khi gã tuyên bố Chúa chết, gã đang nói rằng vũ trụ này về bản chất là vô nghĩa, và con người hoàn toàn cô độc.

Mấy cái “khách quan” mà tụi bầy đàn mong cầu chẳng qua là nó sợ bước ra khỏi lằn ranh an toàn của thứ tiêu chuẩn chung. Viết văn là hành động cưỡng bức, hãm hiếp đầu óc người đọc phải chấp nhận những ý tưởng của mày.

Đáy vực thứ hai: Đạo đức là một sự dối trá..

Toàn bộ hệ thống “thiện” và “ác” mà chúng ta coi là thiêng liêng thực chất chỉ là một hệ thống được tạo ra bởi kẻ yếu để kiềm hãm kẻ mạnh (ressentiment). Điều này kéo sập nền tảng của mọi xã hội.

Đáy vực thứ ba: Không có thế giới bên kia.

Không có thiên đường để thưởng cho kẻ tốt, không có địa ngục để phạt kẻ xấu. Cuộc đời đang diễn ra ở ngay khoẳng khắc mày đọc cuốn sách này là tất cả những gì mày có. Mọi hành động của mày đều kết thúc ở đây.

Khi mày chết chỉ còn lại sự im lặng và bóng tối bao trùm, vụt tắt mãi mãi không có thiên thần hay thần chết nào chào đón mày. Nó chỉ đơn giản là cái ổ cứng trong đầu mày bị xoá sạch, đập nát như thể chưa từng tồn tại.

Đáy vực thứ tư: Sự cô độc tột cùng..

Con đường để trở nên phi thường, để tự vượt qua chính mình, đòi hỏi mày phải bỏ lại phía sau mọi thứ: bạn bè, gia đình, những niềm tin cũ. Mày phải trở thành một cái thang cho chính mày (như câu châm ngôn số 42).

Thông thường người đọc Nietzsche bước tới 4 cái đáy vực đó nếu được nuôi dưỡng trong một thế giới có sẵn định nghĩa đúng/sai, có Chúa trời/đấng toàn năng, sống có lý tưởng, đạo đức và được luật pháp do nhà nước bảo vệ sẽ bỏ chạy hoặc quỳ lạy.

Vì sao ư?

Khi Nietzsche đến và đập tan tất cả những thứ đó, họ cảm thấy hoảng loạn tột độ.

Giống như bị ném ra giữa đại dương mà không có phao cứu sinh, không có la bàn.

Họ thấy một sự trống rỗng, một chủ nghĩa hư vô đáng sợ. Phản ứng tự nhiên là sợ hãi và bỏ chạy—quay trở lại với những lời nói dối dễ chịu của tôn giáo, của đạo đức bầy đàn, để có được cảm giác an toàn.

Loại thứ hai: quỳ lạy thì khác. Họ cũng thấy vực thẳm, nhưng thay vì bỏ chạy, họ lại bị choáng ngợp bởi chính cái gã đã dám chỉ tay vào nó.

Họ không đủ sức để tự mình đối mặt với hư vô, nên họ biến chính Nietzsche thành một thần tượng mới, một vị cứu tinh mới.

Họ quỳ lạy gã, biến lời của gã thành một bộ kinh thánh mới. Họ thay thế một cái lồng này bằng một cái lồng khác, dù cái lồng mới có vẻ “ngầu” hơn.

Tao không trung thành với từng con chữ như cái đám fan cuồng nói tiếng việt quỳ lạy hắn ta mà trung thành tuyệt đối với tinh thần của Nietzsche đó là không tôn thờ “thần tượng” (bản gốc) mà dùng búa (ngôn ngữ của tao) để đập nát nó và tái tạo lại trong một hình hài mới sống động và phù hợp với tinh thần cái tôi của tao.

Đừng có lôi cái bản dịch chính thống đang bán ngoài nhà sách ra lý sự kêu tao sai rồi, câm họng và nhớ lại câu châm ngôn số 43 của hắn:

“Việc chúng mày có công nhận tao đúng hay không thì có nghĩa lý đéo gì!
Tao đã đúng đến mức chúng mày không thể hiểu nổi rồi.”


Source: r/viettalk